Hôm nay vẫn sẽ là những dòng cảm xúc về Sài Gòn thành phố của tôi, nhưng lần này sẽ phá lệ thêm hình vào bài viết, vì đó là một bức hình mà chính tôi đã chụp trên đường từ nhà đi bộ ra Bưu Điện Trung Tâm Sài Gòn.
Và xin phép mượn tên một bài hát của nhạc sĩ Phạm Minh Tuấn phổ thơ nhà văn Nguyễn Nhật Ánh để làm tựa bài viết - như một lời tri ân sâu sắc dành cho hai vị nhạc sĩ, nhà văn đã dành trọn tình cảm cho thành phố này. Càng đáng trân trọng hơn khi tôi được biết, Sài Gòn là quê hương thứ hai của các Chú. Khi nghe lời bài hát, cảm nhận được tình cảm vô vàn của hai Chú dành cho Sài Gòn, thì nhiều người ắt hẳn sẽ nghĩ hai Chú đã sinh ra và lớn lên ở nơi đây.
Một người em đồng nghiêp người Hà Nội đã hỏi tôi có phải là người Sài Gòn gốc không? Theo tôi đó là một khái niệm thú vị và... luôn có thể trả lời có hoặc không tùy theo định nghĩa. Nhà ngoại là người Việt gốc Hoa di cư đến Sài Gòn từ trước những năm đầu thế kỷ 20, còn bên nội thì ông Nội gốc Quảng Nam đã vào Sài Gòn từ trước những năm 1954 để sinh sống và lập nghiệp tại đây. Tôi thì vì vậy được sinh ra ở Sài Gòn với một suy nghĩ "xuyên suốt" rằng mình là người Sài Gòn, vì tôi lớn lên ở thành phố này. Từ ngày nhỏ, Sài Gòn trong tôi đơn giản là những thói quen, là món ăn ngon mà Bà Ngoại đã truyền lại cho Mẹ, là nếp sống trong gia đình mà Ba Mẹ đã dạy tôi từ ngày nhỏ. Là những con đường đến trường hay ra công viên Tao Đàn gần nhà. Có một điều mà khi nhớ lại tôi cảm thấy khá đặc biệt đó là tình cảm dành cho Sài Gòn của tôi rõ ràng có được từ những điều bình dị nhất mà tôi cảm nhận mỗi ngày trong cuộc sống, vì gia đình tôi cũng chưa một lần nhắc đến khái niệm quê hương khi nhắc về Sài Gòn, nhưng những câu chyện về người Sài Gòn, tính cách trung thực, giản dị và hào sảng của họ luôn hiện diện trong từng lời kể của Ba Mẹ, Cô Chú trong gia đình khi có dịp cùng nhau trò chuyện.
Trong đời, tôi đã hai lần xa Sài Gòn, may mắn chỉ là chào tạm biệt mà thôi. Một lần là đi sang Đức và lần dài nhất là đi học ở Hà Nội. Những ngày đó, tôi nhớ Sài Gòn như nhớ Ba Mẹ, em gái và gia đình mình. Đúng rồi, Sài Gòn với tôi không phải là thành phố, là một địa điểm, mà là người thân của tôi.
Trên từng con đường, dù là vào một buổi trưa nắng ở một xóm nhỏ lao động quận 8 văng vẳng tiếng cải lương, nơi có những đứa nhỏ vui vẻ chạy qua chạy lại nô đùa cùng nhau không biết chán, có những ông bà cụ loay hoay phơi cơm nguội hay là những ngày se lạnh trên con đường quận 3, quận 1 đầy những trung tâm thương mại hào nhoáng thì tôi luôn tìm thấy những kỷ niệm của mình ở đó. Tôi và em gái cũng đã từng là những đứa nhỏ đó - chạy chơi, tha thẩn hái lá dừa, hái trái sung trong vườn của Ông Bà Ngoại vào những trưa nắng khi người lớn đã chợp mắt một chút nhưng với đám con nít là một "cơ hội" tốt để khám phá mọi thứ. Khu vườn bao quanh nhà Ngoại là một ngôi nhà rất rộng có gạch Tàu và gạch lát nền trắng đỏ cùng với những chiếc ghế sofa nhuốm màu thời gian đúng kiểu Sài Gòn xưa mà ta hay thấy ở những quán cà phê Vintage bây giờ. Bà Ngoại cũng đi phơi lá dừa để chụm củi nhóm bếp và đến giờ mùi khói bếp, mùi đốt lá vẫn là một trong những mùi hương mà tôi thích nhất, dù không phải là nước hoa đắt tiền hay thứ gì đó tương tự như vậy. Đó là mùi hương của kỷ niệm mà không tiền nào có thể mua được nữa...
Sài Gòn là một thành phố cởi mở và bao dung, có thể nói là một nước Mỹ thu nhỏ. Những người di dân từ hơn 300 năm trước và nay là những người nhập cư đã tạo nên bản sắc rất riêng của thành phố này. Cảm ơn họ đã mang những nét văn hóa độc đáo, những món ăn ngon và góp phần xây dựng nên Sài Gòn mà tôi có hôm nay. Hôm nay xin dành những dòng này chỉ cho những suy nghĩ và chia sẻ tích cực.
Là một người Sài Gòn - đầy lòng biết ơn và tự hào khi tôi có thể tự gọi mình như thế, dù không là những nhạc sĩ, những nhà văn để gửi lòng mình vào những sáng tác hay không có những dự án có thể thay đổi tích cực thành phố mà tôi yêu - cũng xin nguyện là một người Sài Gòn chân chính, tiếp nối truyền thống hào sảng, văn hóa chia sẻ của bao nhiêu thế hệ người Sài Gòn đi trước. Đơn giản là viết nên những dòng này để bày tỏ và chia sẻ tình cảm của mình với thành phố, không xả rác bừa bãi ngoài đường, không đi xe máy lên lề đường làm hư hỏng công trình công cộng, giúp đỡ những người khó khăn hơn mình... là tôi đã có thể đóng góp phần sức lực nhỏ bé của mình rồi. Tôi tin rằng, không quan trọng bạn có là người Sài Gòn gốc hay không, khi bạn đã chọn thành phố này để sinh sống, làm việc, chọn nó làm quê hương thứ hai cho mình thì xin hãy yêu thương Sài Gòn thật tâm như bạn đã yêu quê hương mình. Đó là cách dễ dàng nhất để "trả ơn" cho nơi đã chào đón và mang đến cho các bạn những cơ hội trong cuộc sống mà có thể những nơi khác không có. Chúng ta sẽ làm được mà phải không? :)
Sài Gòn là một thành phố cởi mở và bao dung, có thể nói là một nước Mỹ thu nhỏ. Những người di dân từ hơn 300 năm trước và nay là những người nhập cư đã tạo nên bản sắc rất riêng của thành phố này. Cảm ơn họ đã mang những nét văn hóa độc đáo, những món ăn ngon và góp phần xây dựng nên Sài Gòn mà tôi có hôm nay. Hôm nay xin dành những dòng này chỉ cho những suy nghĩ và chia sẻ tích cực.
Là một người Sài Gòn - đầy lòng biết ơn và tự hào khi tôi có thể tự gọi mình như thế, dù không là những nhạc sĩ, những nhà văn để gửi lòng mình vào những sáng tác hay không có những dự án có thể thay đổi tích cực thành phố mà tôi yêu - cũng xin nguyện là một người Sài Gòn chân chính, tiếp nối truyền thống hào sảng, văn hóa chia sẻ của bao nhiêu thế hệ người Sài Gòn đi trước. Đơn giản là viết nên những dòng này để bày tỏ và chia sẻ tình cảm của mình với thành phố, không xả rác bừa bãi ngoài đường, không đi xe máy lên lề đường làm hư hỏng công trình công cộng, giúp đỡ những người khó khăn hơn mình... là tôi đã có thể đóng góp phần sức lực nhỏ bé của mình rồi. Tôi tin rằng, không quan trọng bạn có là người Sài Gòn gốc hay không, khi bạn đã chọn thành phố này để sinh sống, làm việc, chọn nó làm quê hương thứ hai cho mình thì xin hãy yêu thương Sài Gòn thật tâm như bạn đã yêu quê hương mình. Đó là cách dễ dàng nhất để "trả ơn" cho nơi đã chào đón và mang đến cho các bạn những cơ hội trong cuộc sống mà có thể những nơi khác không có. Chúng ta sẽ làm được mà phải không? :)
Bài viết thật hay và cảm động!
ReplyDeleteHi, có thời gian em sống ở Vũng Tàu, dù mỗi tuần đều có về SG, thế mà mỗi ngày ở VT đều nhớ SG da diết ^^
ReplyDeleteCó những đợt đi chơi, có khi chưa khởi hành mà đã thấy nhớ, đúng như câu "Sài Gòn chưa xa đã nhớ"
Có lần đi công tác ở Indo tầm gần 10 ngày thôi, mà thấy nhớ Sài Gòn da diết. Vừa về là xách xe máy chạy loanh quanh phố phường ko rõ muốn đi đâu, cứ ngắm nhìn và hít thở bầu không khí của Sài Gòn là thấy nhẹ nhàng, dễ chịu.
DeleteDa diết quá đi!
ReplyDelete