Như CEO Trung Nguyên từng đặt câu hỏi "Tiền nhiều để làm gì?", tôi cũng có một câu hỏi cho mình - "Viết để làm gì?", khi phát hiện ra đã bỏ quên trang blog này, trang blog của những ý tưởng và kỷ niệm.
Trước tiên, có lẽ những dòng blog được viết ra chính là những lời tâm sự với chính bản thân mình và sau đó, chính là nhu cầu được chia sẻ trong tâm hồn. Là niềm vui không hề nhỏ khi biết từ những nơi xa xôi - Mỹ, Nhật, CH Séc... vẫn có những vị khách ghé thăm, dù là vô tình hay hữu ý. Chỉ cần nghĩ đến món cá muối sư tuổi thơ vẫn còn được tìm kiếm trên Google và ai đó tìm thấy bài viết của tôi - tìm thấy kỷ niệm về những ngày tháng cũ đã qua nhưng vẫn lắng đọng hoài trong ký ức mỗi khi nghĩ về... là tôi muốn tiếp tục viết, viết để sẻ chia, để mang niềm vui cho bản thân và những người xung quanh.
Nhu cầu được chia sẻ, thấu hiểu về tinh thần cũng quan trọng như nhu cầu chia sẻ về vật chất. Từng trải qua một thời sinh viên có thể nói là yên ả và thanh bình nên mãi đến khi bắt đầu đi làm, kiếm được những đồng tiền đầu tiên bằng chính đôi tay của mình, tôi mới hiểu được giá trị thực sự của tiền - để biết được nó không chỉ quan trọng đối với bản thân, gia đình mình mà còn đối với bất cứ ai đang cần nó. Từ khoảnh khắc nhận ra ấy (dù có là hơi trễ đi chăng nữa), tôi bắt đầu tìm đến đạo Phật, tìm đến con đường mang lại hạnh phúc cho chính mình và những người xung quanh, khi mình còn có thể. Tôi nhận ra sự thay đổi trong bản thân - cảm nhận được niềm hạnh phúc đến kỳ lạ khi vô tình nhìn thấy trên xe buýt một thanh niên trẻ tuổi với phong cách ăn mặc cool ngầu dìu một bà cụ xuống xe. Ngay cả khi mình không phải là nhân vật trong đó, không phải là người được giúp đỡ trực tiếp trong những câu chuyện đó, nhưng tôi luôn âm thầm cám ơn họ, những người tốt đã cho tôi thêm động lực để duy trì niềm tin vào những điều tốt đẹp trong cuộc sống.
Sẽ không thể quên anh bộ đội mà chị em tôi và Mẹ đã gặp trên xe buýt năm nào đã nhường chỗ cho chúng tôi và cứu một người khách khác sắp bị cánh cửa xe kẹp trúng. Sẽ mãi nhớ đến anh người nước ngoài mà tôi vô tình "tông" thật mạnh khi đi siêu thị năm ấy. Vì mãi mê nghĩ đến một việc quan trọng (mà giờ tôi cũng ko còn nhớ là việc gì), tôi đã đi rất vội vã trong tư thế đầu ngoái hẳn ra sau. Không những không bực tức, anh đỡ tôi lại, nhìn thẳng vào mắt và hỏi một cách đầy ân cần xem tôi có bị làm sao không. Anh ấy là soái ca của riêng tôi, mặc dù phải thú nhận tôi cũng không yêu thích từ này cho lắm nếu nó được hiểu là những anh chàng đẹp trai và sành điệu mà ngoài điều đó ra, chúng ta không hề biết gì thêm về họ nữa. Chiếc áo đen sờn màu, phong cách ăn mặc có phần "bụi đời" của anh tôi vẫn còn nhớ. Đúng rồi, nếu một chiếc áo đẹp có thể làm cho người ta trở thành người tốt thì có lẽ tôi đã không thấy những nhà sư trong màu áo nâu sòng như thế.
Và tôi thật sự có nhu cầu được kể lại những câu chuyện mà mình biết, những trải nghiệm bản thân - với hy vọng sẽ mang lại sự đồng cảm, niềm vui cho những ai như tôi vậy. Và nếu có thể, họ lại mang chúng kể lại cho những người khác nữa... Chỉ cần như vậy thôi cũng là niềm vui
Tôi cũng cần gởi một lời cảm ơn chân thành đến những ai đã dành thời gian để cùng đọc, cùng suy nghĩ, chia sẻ những tâm tư, những điều tôi gởi gắm qua những bài viết của mình. Xin cám ơn rất nhiều và tặng bạn những bông hoa do chính tôi chụp bằng điện thoại trong một chuyến đi (lần này không cần phải để nguồn hình rồi :)))
No comments:
Post a Comment