Có lẽ nhìn vào tựa bài viết, mọi người sẽ nghĩ đến một điều gì đó khá lãng mạn = cà phê + mưa hay một review quán cà phê nào đó. Nhưng... đó không phải nội dung thật sự đâu. Như mọi khi, tôi chỉ muốn chia sẻ trải nghiệm cà phê ngày mưa của chính mình mà thôi.
Phát hiện ra quán cà phê T Coffee ở đường Võ Văn Tần cũng vô cùng tình cờ. Đi làm về, đi Go Viet ra Bánh Mì Sáu Minh mua bánh mì, một ít sốt mayonnaise và pa-tê cho Mẹ. Sau đó tôi thấy khát nước nên muốn tìm một quán cà phê gần đó để ngồi thưởng thức một ly cà phê và nghỉ chân (tưởng tượng mình như một "hiệp khách giang hồ" chăng? :D). Chỉ đơn giản là đi bộ mãi về phía trước, và chờ đợi quán cà phê đầu tiên mình nhìn thấy. Như được khuyến mãi, ko phải 1 mà là tận 2 quán cà phê xuất hiện trước mặt tôi. Quán bên kia đường là The Coffee House, và ngay trước mặt là một quán cà phê với cái tên khá lạ T Coffee. Tôi đắn đo một lúc, vì độ nổi tiếng và phổ biến của The Coffee House là hơn hẳn và mình thuộc tuýp người cũng yêu thích những điều quen thuộc. Nhưng may sao, hôm đó một phần lười băng qua đường, một phần cũng muốn khám phá quán cà phê mới nên đã chọn T Coffee.
Lúc mới bước vào, trời mưa lất phất, tôi quyết định thử một món nước lạnh và lần này là một ly mocha đá xay. Trời bắt đầu mưa to hơn trong lúc tôi ngồi đợi nước. Mưa Sài Gòn với tôi lại là một điều gì đó rất đặc biệt. Cũng là mưa, nhưng sao mưa ở Cao Lãnh, Sa Đéc... rất khác, có phần mang lại cảm giác hơi trống vắng. Có lẽ vì sinh ra, lớn lên ở Sài Gòn nên trong mắt tôi, Sài Gòn không phải là một thành phố phồn hoa (nhìn theo cách tích cực) hay "xô bồ xô bộn" (nhìn theo cách tiêu cực), mà đơn giản đó là quê hương tôi, là Hòn Ngọc Viễn Đông trong lòng tôi - vẫn mang trong mình những nét đẹp của ngày tháng cũ dù trải qua bao nhiêu đổi thay của thời cuộc. Quan trọng là bạn có nhận ra không mà thôi. Ở đâu cũng có người xấu và người tốt, ngay ở Thụy Sĩ cũng có thể mất bóp mà không rõ lý do là gì cơ mà. À, quay lại với mưa Sài Gòn và mưa nơi-khác. Đường Sài Gòn tầm 8-9h tối không bao giờ vắng cả, mưa cũng chỉ hơi ngơi xe cộ qua lại một chút mà thôi. Chắc giống như những bà mẹ "cuồng" con của mình, tôi cũng "cuồng" Sài Gòn y như vậy.
Lúc mới bước vào, trời mưa lất phất, tôi quyết định thử một món nước lạnh và lần này là một ly mocha đá xay. Trời bắt đầu mưa to hơn trong lúc tôi ngồi đợi nước. Mưa Sài Gòn với tôi lại là một điều gì đó rất đặc biệt. Cũng là mưa, nhưng sao mưa ở Cao Lãnh, Sa Đéc... rất khác, có phần mang lại cảm giác hơi trống vắng. Có lẽ vì sinh ra, lớn lên ở Sài Gòn nên trong mắt tôi, Sài Gòn không phải là một thành phố phồn hoa (nhìn theo cách tích cực) hay "xô bồ xô bộn" (nhìn theo cách tiêu cực), mà đơn giản đó là quê hương tôi, là Hòn Ngọc Viễn Đông trong lòng tôi - vẫn mang trong mình những nét đẹp của ngày tháng cũ dù trải qua bao nhiêu đổi thay của thời cuộc. Quan trọng là bạn có nhận ra không mà thôi. Ở đâu cũng có người xấu và người tốt, ngay ở Thụy Sĩ cũng có thể mất bóp mà không rõ lý do là gì cơ mà. À, quay lại với mưa Sài Gòn và mưa nơi-khác. Đường Sài Gòn tầm 8-9h tối không bao giờ vắng cả, mưa cũng chỉ hơi ngơi xe cộ qua lại một chút mà thôi. Chắc giống như những bà mẹ "cuồng" con của mình, tôi cũng "cuồng" Sài Gòn y như vậy.
Từ quán cà phê, tôi vừa nhâm nhi ly cà phê đá xay vừa gọi vừa nhìn ra cửa kính. Ấn tượng về quán là quá tốt, khi nhân viên thân thiện, món nước được trang trí đẹp và trang nhã hơn cả mong đợi ban đầu. Đúng như thói quen, khi mua bất cứ gì, dù là ly cà phê, một con dao bếp hay một chiếc điện thoại, mình thật sự chỉ quan tâm đến cái mà mình nhận được có xứng đáng với số tiền mình bỏ ra hay chưa, chứ không so sánh đơn thuần về giá của sản phẩm thương hiệu A và B. Điều quan trọng nhất, chỉ cần người bán, nhà sản xuất cho tôi thấy họ có tâm và có chú ý đến cảm nhận của khách hàng thì tôi sẽ nhanh chóng trở thành "khách hàng thân thiết", ủng hộ và giới thiệu cho bạn bè và người quen. Vì thế, tôi đã để links Foody cho độc giả nào muốn đến thử những điểm ăn uống (Bánh Mì - Cà Phê) mà mình nhắc đến trong bài viết. Đơn giản vì tất cả điều đó góp lại đã tạo nên hình ảnh một Sài Gòn của tôi, không thể lẫn lộn với một nơi nào khác được.
Còn gì thư giãn hơn là vừa thưởng thức một ly cà phê thơm ngon, vừa ngắm Sài Gòn trong màn mưa. Không khí như mát lạnh hơn. Đơn giản là chỉ ngồi đó, không làm gì cả - chỉ ngắm con đường, xe cộ và quan sát những người khách ngồi cùng như một cách quay lại với thực tại. Có người hẹn với bạn, có người cũng đi một mình như tôi. Một hạnh phúc thật đơn giản mà may mắn tôi cảm nhận được nó trong khoảnh khắc này. Đối diện quán là nhà sách Cá Chép với một kiểu kiến trúc năng động và hiện đại. Nghĩ lại, có thể đó cũng chính là một trong những nguyên nhân kéo các bạn trẻ trở lại với sách - người bạn tâm giao và thuốc bổ cho tâm hồn. Lại là một niềm vui nho nhỏ trong lúc ngắm nhìn Sài Gòn.
Cám ơn Sài Gòn của tôi, vẫn những con đường quen thuộc, từng hàng cây, từng tiệm bánh mì, từng quán cà phê và những con người sống ở đây qua bao thế hệ đã tạo nền một nét rất riêng cho thành phố này...
No comments:
Post a Comment