Saturday, August 17, 2019

#AmThuc - Bánh Xèo Miền Tây và những người bạn




Bánh xèo miền Tây, nếu ai không để ý như tôi trước đây, sẽ nghĩ là nó rất giống bánh xèo Sài Gòn (vì cùng là bánh xèo miền Nam). Cho đến khi thăm miền Tây, được thưởng thức món ăn này ở Đồng Tháp, tôi mới à ồ ra, thì ra Bánh xèo Miền Tây và Sài Gòn là hai chị em họ thôi, vì tôi đã tìm thấy được một số sự khác nhau đáng kể giữa hai phiên bản này.

Đó là một ngày mưa lất phất, rất thích hợp để ăn bánh xèo - theo ý tôi. Không hiểu sao từ nhỏ đến giờ, hễ nghĩ đến bánh xèo, tôi lại nhớ đến những ngày mưa ở Sài Gòn, dù là ở nhà Mẹ đổ hay ở trên nhà Bà Nội. Nói một chút về phiên bản bánh xèo mà tôi vẫn hay ăn do Mẹ hay Bà Nội đổ. Bánh xèo Mẹ đổ là bánh xèo miền Nam theo cách mà Mợ Tư tôi - gia đình nhiều đời ở Sài Gòn vẫn làm (phân biệt với bánh xèo của Bà Nội là bánh xèo Quảng Nam). Trong mắt tôi, đó là một phiên bản hoàn hảo, vì lớp vỏ không quá dày, lớp rìa bánh giòn ngon. Nhân bên trong đơn giản là thịt ba rọi, tôm luộc, giá và vài khoanh hành tây. Để "dán" lớp nhân dính vào bánh, Mẹ khuấy chút tròng đỏ trứng gà chan lên bánh. Khi chín ăn vừa thơm vừa béo béo nhẹ. Còn Bà Nội đổ bánh xèo có lớp vỏ dày hơn hẳn, không giòn mà dai dai, đậm mùi nghệ hơn. Bà cũng không dùng dầu ăn, mà dùng chính miếng mỡ ba rọi cắm lên nĩa chà chà vài cái lên chảo, để tôm vào "tau" một chút cho vỏ tôm cháy thơm rồi mới đổ bột bánh. Còn lại thì phần nhân cũng tương tự như Mẹ làm. Phiên bản nào với tôi cũng thật ngon, luôn có mùi vị của sự tảo tần, hy sinh của người Mẹ, người Bà trong đó. Vì đổ bánh không đơn giản như mình nghĩ đâu các bạn. Bao giờ Mẹ và Bà Nội cũng đổ xong hết bánh cho tất cả mọi người trong nhà ăn thật ngon, thật no, chịu hơi nóng từ chảo, cẩn thận canh độ chín của bánh, nhìn mọi người vui vẻ ăn, nghe mọi người ríu rít cười nói trò chuyện rồi bản thân mình mới là người ăn cuối cùng khi mồ hôi đã thấm đẫm lưng áo...

Quay lại với bánh xèo miền Tây, ngày mưa đó tôi đã ghé một quán ở ngoại ô thành phố Cao Lãnh. Quán ăn trông tươm tất, sạch sẽ, chứng tỏ người chủ quán rất có tâm. Tôi háo hức vô cùng, vì lần đầu trong đời được ăn bánh xèo miền Tây ngay tại quên hương của nó. Chúng tôi vào gọi món, cô đầu bếp bắt đầu đổ bánh. Một lúc sau, món bánh thơm lừng được mang ra, lót trên những miếng lá chuối. Đi kèm là một rổ rau nhỏ gồm cải xanh, xà lách, rau thơm các loại, lá bằng lăng và 1 loại lá hơi nhớt không biết tên mà người dễ ăn như tôi cũng chưa làm quen được. Điều khác biệt đầu tiên là vỏ bánh sao mà giòn đều đến thế. Ở Sài Gòn, tôi cũng có dịp đến ăn một quán gốc miền Tây (như lời họ quảng cáo), vỏ bánh cũng giòn, nhưng khi chạm đũa vào thì... dầu ăn tươm ra nên ăn một tí là bị ngán. Còn bánh chính gốc tôi ăn ở quán này thì không hề bị như thế - chứng tỏ tài nghệ điêu luyện của người đầu bếp khi pha bột và chiên bánh. Sau đó tôi "nghiên cứu" tiếp phần nhân bánh. Ồ, ở đây họ không dùng thịt ba rọi mà là thịt nạc dăm, tôm thì được ướp chút  màu và gia vị :), củ sắn, đậu xanh đãi vỏ ăn bùi bùi, béo béo. Mọi người ăn bánh xèo thường cuốn với rau, nhưng vì tôi ăn uống hơi lạ, cộng với lớp vỏ rất giòn, tôi để bánh vào chén rồi để thêm các loại rau vô, sau đó chan nước mắm chua ngọt kèm dưa chua. Bánh thơm đậm mùi nước cốt dừa, với một số thực khách có lẽ hơi ngọt, nhưng vì là người Nam nên tôi thấy không vấn đề, ngược lại rất ngon. Bánh xèo nhân tôm thịt là lựa chọn của tôi. Còn Bạn thì gọi một bánh xèo nhân thịt vịt. Bạn hào hứng kể hầu hết người dân ở đây thích nhân thịt vịt nhiều hơn hẳn. Tôi lại ồ lên ngạc nhiên, vì ở Sài Gòn tôi chưa ăn bánh xèo nhân thịt vịt bao giờ. Thật thú vị làm sao! Nhân không những có thịt vịt thôi, mà còn có lòng vịt nữa. Tất cả được xắt nhỏ cùng với củ sắn và đậu xanh như trên. Cảm nhận đầu tiên vẫn là ngon, nhưng lạ miệng, vì trước giờ khi nhắc đến thịt vịt, tôi chỉ nghĩ được độc nhất hai món là cháo vịt và vịt quay. Bạn ân cần hỏi tôi ăn ngon không. Nghe tôi trả lời "Rất thích", ánh mắt Bạn ánh lên niềm tự hào về món ăn quê nhà. Tôi nhìn mà thấy vui lây. Bạn cũng nhận xét bánh ở quán ngon chắc do vẫn còn dùng lửa củi để chiên, bánh chín và giòn đều mà ko cần dùng quá nhiều dầu.

Cải xanh do chủ quán tự trồng nên cay, thơm mùi cải rất rõ. Đây không phải quán đầu tiên ở miền Tây mà chủ quán tự tay trồng rau hay làm gì đó đặc biệt cho thực khách của mình. Trước đó, ở một quán phở, chị phục vụ vui vẻ nói với tôi là giá do quán tự làm luôn. Đúng rồi, giá ăn rõ vị, đầu to và mình thuôn hơn hẳn với giá ở thành phố mà tôi vẫn thường ăn. Lần khác, vào một quán hủ tiếu nhỏ, anh chủ mang ra một bình đầy nước "gì đó" mà tôi uống nghe thơm thơm. Lấy hết can đảm để hỏi thì biết nhà anh rang đậu đỏ và gạo chung rồi nấu lên mang cho khách uống luôn. Lòng cảm thấy vừa nhẹ nhàng, ấm áp vừa biết ơn những hành động nhỏ đó. Cũng là kinh doanh, buôn bán nhưng họ còn chân chất lắm, không lấy lợi nhuận làm yếu tố hàng đầu. Họ chăm chút cho từng nguyên liệu, mong muốn mang lại điều gì đó dễ thương cho thực khách. Đơn giản vì họ không phân biệt "người và ta". Gia đình họ ăn uống sạch sẽ, tươm tất thì mong muốn thực khách cũng được đối xử giống vậy. Và tôi luôn tin, những điều tốt đẹp sẽ đến với những người biết quan tâm và chia sẻ với người khác như thế. Sẽ không sai đâu mà.

*Nguồn hình: vanhoamientaycom.wordpress.com

Monday, August 5, 2019

#Saigon - Cà phê Sài Gòn ngày mưa

Có lẽ nhìn vào tựa bài viết, mọi người sẽ nghĩ đến một điều gì đó khá lãng mạn = cà phê + mưa hay một review quán cà phê nào đó. Nhưng... đó không phải nội dung thật sự đâu. Như mọi khi, tôi chỉ muốn chia sẻ trải nghiệm cà phê ngày mưa của chính mình mà thôi.

Phát hiện ra quán cà phê T Coffee ở đường Võ Văn Tần cũng vô cùng tình cờ. Đi làm về, đi Go Viet ra Bánh Mì Sáu Minh mua bánh mì, một ít sốt mayonnaise và pa-tê cho Mẹ. Sau đó tôi thấy khát nước nên muốn tìm một quán cà phê gần đó để ngồi thưởng thức một ly cà phê và nghỉ chân (tưởng tượng mình như một "hiệp khách giang hồ" chăng? :D). Chỉ đơn giản là đi bộ mãi về phía trước, và chờ đợi quán cà phê đầu tiên mình nhìn thấy. Như được khuyến mãi, ko phải 1 mà là tận 2 quán cà phê xuất hiện trước mặt tôi. Quán bên kia đường là The Coffee House, và ngay trước mặt là một quán cà phê với cái tên khá lạ T Coffee. Tôi đắn đo một lúc, vì độ nổi tiếng và phổ biến của The Coffee House là hơn hẳn và mình thuộc tuýp người cũng yêu thích những điều quen thuộc. Nhưng may sao, hôm đó một phần lười băng qua đường, một phần cũng muốn khám phá quán cà phê mới nên đã chọn T Coffee.

Lúc mới bước vào, trời mưa lất phất, tôi quyết định thử một món nước lạnh và lần này là một ly mocha đá xay. Trời bắt đầu mưa to hơn trong lúc tôi ngồi đợi nước. Mưa Sài Gòn với tôi lại là một điều gì đó rất đặc biệt. Cũng là mưa, nhưng sao mưa ở Cao Lãnh, Sa Đéc... rất khác, có phần mang lại cảm giác hơi trống vắng. Có lẽ vì sinh ra, lớn lên ở Sài Gòn nên trong mắt tôi, Sài Gòn không phải là một thành phố phồn hoa (nhìn theo cách tích cực) hay "xô bồ xô bộn" (nhìn theo cách tiêu cực), mà đơn giản đó là quê hương tôi, là Hòn Ngọc Viễn Đông trong lòng tôi - vẫn mang trong mình những nét đẹp của ngày tháng cũ dù trải qua bao nhiêu đổi thay của thời cuộc. Quan trọng là bạn có nhận ra không mà thôi. Ở đâu cũng có người xấu và người tốt, ngay ở Thụy Sĩ cũng có thể mất bóp mà không rõ lý do là gì cơ mà. À, quay lại với mưa Sài Gòn và mưa nơi-khác. Đường Sài Gòn tầm 8-9h tối không bao giờ vắng cả, mưa cũng chỉ hơi ngơi xe cộ qua lại một chút mà thôi. Chắc giống như những bà mẹ "cuồng" con của mình, tôi cũng "cuồng" Sài Gòn y như vậy.

Từ quán cà phê, tôi vừa nhâm nhi ly cà phê đá xay vừa gọi vừa nhìn ra cửa kính. Ấn tượng về quán là quá tốt, khi nhân viên thân thiện, món nước được trang trí đẹp và trang nhã hơn cả mong đợi ban đầu. Đúng như thói quen, khi mua bất cứ gì, dù là ly cà phê, một con dao bếp hay một chiếc điện thoại, mình thật sự chỉ quan tâm đến cái mà mình nhận được có xứng đáng với số tiền mình bỏ ra hay chưa, chứ không so sánh đơn thuần về giá của sản phẩm thương hiệu A và B. Điều quan trọng nhất, chỉ cần người bán, nhà sản xuất cho tôi thấy họ có tâm và có chú ý đến cảm nhận của khách hàng thì tôi sẽ nhanh chóng trở thành "khách hàng thân thiết", ủng hộ và giới thiệu cho bạn bè và người quen. Vì thế, tôi đã để links Foody cho độc giả nào muốn đến thử những điểm ăn uống (Bánh Mì - Cà Phê) mà mình nhắc đến trong bài viết. Đơn giản vì tất cả điều đó góp lại đã tạo nên hình ảnh một Sài Gòn của tôi, không thể lẫn lộn với một nơi nào khác được.

Còn gì thư giãn hơn là vừa thưởng thức một ly cà phê thơm ngon, vừa ngắm Sài Gòn trong màn mưa. Không khí như mát lạnh hơn. Đơn giản là chỉ ngồi đó, không làm gì cả - chỉ ngắm con đường, xe cộ và quan sát những người khách ngồi cùng như một cách quay lại với thực tại. Có người hẹn với bạn, có người cũng đi một mình như tôi. Một hạnh phúc thật đơn giản mà may mắn tôi cảm nhận được nó trong khoảnh khắc này. Đối diện quán là nhà sách Cá Chép với một kiểu kiến trúc năng động và hiện đại. Nghĩ lại, có thể đó cũng chính là một trong những nguyên nhân kéo các bạn trẻ trở lại với sách - người bạn tâm giao và thuốc bổ cho tâm hồn. Lại là một niềm vui nho nhỏ trong lúc ngắm nhìn Sài Gòn.

Cám ơn Sài Gòn của tôi, vẫn những con đường quen thuộc, từng hàng cây, từng tiệm bánh mì, từng quán cà phê và những con người sống ở đây qua bao thế hệ đã tạo nền một nét rất riêng cho thành phố này...